Âm thanh của hạnh phúc

Ngày xưa bố mẹ mình hay cãi nhau lắm. Nên mỗi lần đi học về hay khi mở mắt ra buổi sáng sớm mình sợ nhất là âm thanh của cãi cọ, của sân si và hằn học nhau. Ngược lại, mình đặc biệt thích thứ âm thanh lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, không cãi cọ.

Cảm giác vùi đầu trong chăn ấm và nghe tiếng bố mẹ thì thầm to nhỏ dưới bếp mỗi sáng là cảm giác hạnh phúc không diễn tả được.

“Rứa à, bố mi hỏi lại o mi coi tuần sau có xuống đây không ?”

“Bầy quân hắn đang ngủ, để cho hắn ngủ, đừng gọi.”

Và mình cũng tin là đứa trẻ nào cũng thích nghe thứ âm thanh dễ chịu ấy. Như Mila nhà mình vậy.

Buổi sáng vợ chồng mình hay thức dậy sớm, người chuẩn bị đồ ăn, người quét nhà và soạn đồ cho con. Rồi sau đó tụi mình cùng nhau ăn sáng, xong xuôi cả mới gọi Mila dậy để đi học. Lúc ăn sáng có hôm sẽ yên lặng cùng ăn, có hôm cũng líu lo nói chuyện này chuyện nọ. Nào là chuyện cái vòi nước bị hỏng, nào là chuyện con tắc kè hoa ở trong nhà, nào là chuyện hôm qua con gái tè dầm, chuyện còn nợ bác Như tiền mua mì tôm. Những mẩu chuyện vụn vặt, không đầu không cuối ấy chắc cũng tạo ra một âm thanh thú vị.

Hôm nay, trong lúc đang say sưa nói chuyện, điện trong phòng ngủ kế bên tự nhiên điện bật sáng.

Cả hai giật mình, chạy vào, té ra con gái đã thức dậy, tự bật điện và nằm mở mắt thao láo, miệng cười vui vẻ chứ không khóc lóc như mọi khi. Chắc đang nằm nghe ba mẹ nói chuyện. Thế rõ để thấy, những đứa trẻ khi được ôm ấp vỗ về bằng những hạnh phúc nhỏ xíu sẽ tự nhiên ngoan hẳn.

Ai cũng biết cuộc đời sinh ra đã là khổ. Trong cuộc sống này giây phút khổ đau sẽ nhiều hơn khoảnh khắc hạnh phúc. Chúng ta không có cách nào tạo ra cuộc sống chỉ toàn màu hồng. Nhưng chúng ta luôn có cách để chắt chiu những yêu thương nhỏ bé. Tin mình đi, cứ góp nhặt yêu thương, hạnh phúc rồi sẽ đong đầy.

Bình Dương, ngày 13/02/2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *