Chào bạn, “một tôi” cũ kỹ

Hồi mình còn nhỏ, mình là đứa trẻ hiền lành, nhút nhát, gặp ai cũng co rúm, ngơ ngơ ngáo ngáo và “lừ đừ” như tàu điện ngầm. Nhưng thực ra thế chưa đủ, bên trong mình còn một phần cũng dậy sóng dữ dội lắm.

Năm mình học cấp 2, chẳng hiểu thế nào mà một hôm trong lớp xuất hiện bãi “s.h.i.t” trên bục giảng. Khổ cái là mọi người phát hiện ngay lúc sắp vào giờ học. Khi phát hiện ra cả lớp nháo nhác không biết làm sao nhưng cũng chẳng ai dám làm gì. Cuối cùng mình nổi tính “anh hùng” lên, chạy ra đổ cát vào, rồi dùng hốt rác quét đi. Khi ấy không biết lấy sức mạnh đâu mà ko sợ bẩn, cũng không ngại làm anh hùng.

Cỡ chục năm sau mình đi học Đại học ở Huế. Mình ở trọ cùng vài người bạn. Xóm mình ngay sát đường chính. Huế mùa lũ mưa to ghê lắm, nước ngập làm tắc hết cả mấy hố ga. Vì hố ga ngập nên nhà vệ sinh bên trong cũng ngập. Dì chủ trọ bật nắp hố lên để dọn rác. Cả xóm nhìn thấy dì làm đều đứng ngóng mà không ai lỡ xắn tay vì hố ga bẩn và vì đường nhiều người qua lại. Thế là lần ấy, mình mặc áo mưa lội xuống lôi rác dưới hố cống đầy bùn thối lên cùng dì chủ. Lại một lần nữa mình chẳng sợ bẩn cũng chẳng sợ mấy bạn cùng trường đi qua nhìn thấy mà cười. Mình vượt qua cảm giác ngại ngần và sợ hãi đó.

Cũng là cái hồi Đại học. Trường mình toàn mấy bạn giàu thôi à. Đang chuẩn bị đi ngang một nhóm bạn nam thanh nữ tú thì xe mình tuột xích. Ngại lắm chứ, chỉ muốn độn thổ thôi. Nhưng rồi ngay lúc ấy mình lấy lại bình tĩnh, ngẩng mặt xuống xe đi ngang qua mấy bạn không chút run sợ hay e thẹn tụi bạn đánh giá mình. Chỉ đơn giản là xe hỏng thôi mà, có sao đâu.

Mấy chuyện kiểu “anh hùng rơm” ấy chẳng phải chi khi còn trẻ trâu mới làm mà những năm tháng về sau cũng còn nhiều lần nữa mình dở chứng “anh hùng lên”. Nghe thì có vẻ vui thôi nhưng ấy là cách mình vượt qua những giới hạn, nỗi sợ vô hình của bản thân. Cứ một lần vượt qua được ranh giới ấy, can đảm đối mặt với mọi việc dù là tệ nhất, bản thân lại tự tin và kiên cường hơn.

Như gần đây chẳng hạn, mình viết một bài viết kể chuyện bản thân đi phỏng vấn xin việc, rồi chuyện tình hình khó khăn hiện tại trên Facebook. Mình biết khi bạn bè toàn nhà lầu xe hơi cả rồi chẳng ai ham gì cái việc khoe mình còn đi xin việc khi đã qua ngưỡng 30. Bình thường mình sẽ thấy bản thân “hèn” lắm, chẳng bằng ai. Nhưng rồi mình không để cái việc sợ bị phát xét ấy làm mình rụt rè. Mình viết những gì mình đang trải qua. Ấy cũng là sự chân thật và dũng cảm của một người viết như mình.

Khoảnh khắc mình lấy can đảm vượt qua một giới hạn của bản thân cũng giống vừa chia tay dứt khoát với một điều gì đó. Mà mình vốn rất sợ những khoảnh khắc phải chia tay. Cảm giác ấy khó chịu vô cùng và thường làm mình khóc. Nhưng những lần chia tay này mình không buồn, không tủi thân mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tràn đầy hy vọng. Hóa ra mình vừa chia tay với con người cũ kỹ, đầy sợ hãi và tiêu cực, chia tay những điều tạm bợ mà người ta hay bám víu. Mà chia tay thế thì hời quá chứ có đâu mà buồn.

Chia tay điều cũ rồi thì đón chào điều mới chứ.

“Chào tôi, chào con người mới”.

Sự chia tay và chào đón cứ liên tục xảy ra trong cuộc sống này.

Ấy cũng là hình tướng của sự phát triển không ngừng của cuộc sống mà nhỉ.

Bình Dương, ngày 13/02/2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *